Kinh điển lưu truyền tám vạn tư Học hành không thiếu cũng không dư Năm nay nghĩ lại chừng quên hết Chỉ nhớ trên đầu một chữ NHƯ. –Hòa thượng Phước Hậu–
Một phen buông hết ngôn từ Một phen buông cả chữ NHƯ trên đầu Thong dong thực tại nhiệm màu Niết bàn sinh tử bể dâu khác gì. –Hòa thượng Viên Minh–
Mải mê giữa chốn chợ chiều Vai đau tóc lấm đã nhiều gian truân Ta bèn rũ áo phủi chân Dặm không đủng đỉnh chiếc thân nhẹ hều. _Minh Đức Triều Tâm Ảnh–
Gánh mộng lên non thả gió bay Đem thơ vào núi gởi cho mây Thân ta sương khói phiêu bồng cõi Biết dính vào đâu giữa chốn này? _Minh Đức Triều Tâm Ảnh–
Ra đi khắp bốn phương trời Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa Ta về gặp lại tình ta Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân. –Hòa thượng Viên Minh–
Một ngày đẹp trời cuối tháng 4-2021, tôi ngồi mơ màng “Ước gì kiếp sau mình làm nghề gì đó để được đứng trên sân khấu”. Vừa mới nghĩ vậy thì tâm trí tôi chợt bừng tỉnh và tự tát cho nó một phát: “Tại sao lại phải là kiếp sau mà không là kiếp này, là ngay bây giờ?”. Khi nghĩ được như vậy thì tôi đã tự tìm kiếm cơ hội cho mình và “mở hàng” là cơ hội làm việc trong dự án múa đương đại với đạo diễn quốc tế. Rồi tôi bước chân vào công việc mà ở đó tôi được làm quen giao lưu với cộng đồng làm nghệ thuật, tiếp cận thêm về văn hóa, được thực hành chung và học hỏi chuyên môn từ các bạn. Tôi cũng quay lại thực hành vẽ tranh sau bao nhiêu năm dừng cọ để làm công việc thiết kế trên máy tính. Tôi như cá gặp nước khi được gặp những nghệ sỹ với nhiều chuyên môn khác nhau – những người sống trung thực với chính họ, chỉ tập trung vào việc của mình, không mang định kiến phán xét, không bận tâm chuyện cá nhân người khác, không có vấn đề gì với sự khác biệt, với các quan điểm trái chiều, với cơ thể con người… Và đến thời điểm này – 1 năm sau khi có suy nghĩ trên – tôi vừa kết thúc suất diễn đầu tiên của vở kịch phi lý diễn tại phố cổ Hội An.
Tôi đến với sân khấu không phải để gây chú ý, không phải để nổi tiếng mà vì tôi muốn được có những trải nghiệm ngược lại với lối sống trong vỏ bọc của mình trong hơn 30 năm trước. Sân khấu là nơi tôi kiểm tra lại chính mình – nơi tôi đối diện với những nỗi sợ và rào cản của bản thân. Liệu tôi có còn sợ thể hiện mình, tôi còn những rào cản gì để hạn chế sáng tạo, điều gì khiến tôi không dám thả lỏng để hết mình…?
Tôi không được ưu đãi một cơ thể mềm dẻo phù hợp với chuyển động múa chuyên nghiệp, tôi không có kinh nghiệm diễn xuất và hóa thân vào các nhân vật khác nhau, tôi chưa trang bị đủ kiến thức để đi xa hơn trong nghệ thuật… Tôi là người biết rất rõ các hạn chế của mình và không hề né tránh nó, nhưng làm gì với những hạn chế đó và phát huy thế mạnh của mình mới là điều tôi quan tâm nhất. Cuối buổi kịch chúng tôi nhận được nhiều lời khen ngợi của khán giả, tôi rất vui vì mọi người thích những gì chúng tôi làm. Nhưng những lời phê bình về chuyên môn mới là điều tôi cần để “scan” lại bản thân.
Tôi không cần được gọi là nghệ sỹ, họa sỹ hay diễn viên kịch, diễn viên múa, … Trong lời giới thiệu về các diễn viên của vở kịch, đạo diễn Chinh Ba đã định viết về tôi là “Cô vẫn đang trên hành trình đi tìm bản dạng nghệ sỹ của mình.” Nhưng tôi không tìm kiếm điều gì cả. Tôi chỉ muốn tiếp tục học hỏi, tìm hiểu và thực hành thêm về lĩnh vực nghệ thuật chừng nào tôi còn quan tâm đến nó mà thôi.
Có lẽ chuyến đi Tú Làn cách đây mấy tháng đã phần nào làm giảm sút sự háo hức của ta đối với chuyến thám hiểm hang động lớn nhất thế giới lần này. Nhu cầu chụp ảnh cũng không nhiều như chuyến trước. Nhưng khi đã bước vào hang, những cảnh tượng trong Sơn Đoòng đã buộc ta phải ngẩn ngơ ngắm nhìn trong xúc động. Lần đầu được ngắm một chiếc lá vàng rơi xoay tròn trong nắng ở độ cao như vậy – 200m từ đỉnh hố sụt. Vị trí các bãi trại thì không thể tuyệt vời hơn. Trận mưa trước ngày khởi hành đã khiến thời tiết quá đẹp so với thời điểm này trong năm. Tất cả những lời dọa dẫm về chuyến đi cuối cùng cũng chỉ dành cho người yếu bóng vía. Đi về ta lại có cảm hứng để tiếp tục tập vẽ hang động với màu nước.
Tuy nhiên ra khỏi hang rồi vẫn chưa hết phiêu lưu khi ta biết tin nếu quay về Hội An sẽ phải vào trại tập trung 21 ngày, nên ta đành quay đầu về Thủ đô mà chưa biết ngày trở lại.
Sau khi xem ảnh Sơn Đoòng xong anh bạn hỏi: – So what will be your next adventures? – Finding the way back to Hoian.
Có vẻ năm nay mọi chuyến đi đều liên quan đến thác nước. Google 1 phát là ra tỷ cái thác quanh Đà Nẵng Hội An. Ta vốn thích đi thác, mà vào Hội An hơn 1 năm loanh quanh mãi mới đi được. Nghe Tây đồn là có mùa cạn lắm nhưng bạn bảo thác ở đây mùa nào chả có nước, ít hay nhiều thôi. Mang theo ít đồ ăn và mắc thêm cái võng là xong chuyến day trip.
Chuyến road trip không có kế hoạch, cứ thế lên đường, vui đâu dừng đấy mà lên rừng xuống biển đủ cả. Nằm giữa rừng thông sáng tác được mấy bài thơ, rồi lại tranh thủ lấy được chứng chỉ lặn PADI, chui vào giữa thác nước còn gặp người quen lâu năm: -Anh còn nhớ tên em không? -Nếu không có gì thay đổi thì em là abc của xyz. -Ahaha thế thì thay đổi hết rồi anh, em không còn là nhân vật đó nữa 🤣🤣🤣 -Vậy thì anh chúc mừng em. -Vâng cám ơn anh 😄
Một chuyến đi mang tính chất adventure, nhưng đã mang lại cho ta nhiều hơn thế. Việc nằm sâu trong lòng thiên nhiên 4 ngày 3 đêm đã khiến cho mọi vấn đề chẳng còn là vấn đề gì nữa. Về đến nhà mà lòng vui phơi phới nhẹ tựa lông hồng, ai bảo làm gì cũng làm theo luôn không cự nự, dễ tính hơn cave 😌