Anh Tèo – The Cat

(English below)

Gần đây nhà mình mới xuất hiện một anh mèo lạ. Mình đã rất ngạc nhiên vào cái ngày anh xuất hiện vì thấy anh cứ đủng đỉnh đi thẳng về phía mình, rồi dạo một vòng quanh hiên nhà, xong lại bước vào phòng ngủ như thể đây là ngôi nhà của anh vậy. Anh khác hẳn với những con mèo lạ khác mà mình từng gặp vì chúng có sự dè chừng, cảnh giác, nhiều khi là lấm lét, có lẽ bởi chúng đã gặp phải nhiều chuyện không vui trong cuộc đời. Ba mẹ con đều thích anh lắm và thống nhất đặt tên cho anh là Tèo theo như con trai mình nghĩ ra. Ông con rất sung sướng với cái tên này và bảo đến trường ai hỏi thì con sẽ kể là “Thằng Tèo nhà tôi… bla bla”.

Nếu như chó được mệnh danh là Man’s best friend thì với mình mèo phải được gọi là Man’s smartest friend. Mèo không có nhu cầu chạy theo ai và cũng không cần ai chạy theo mình. Chúng thực sự nhạy cảm và có sự tự tôn cao, ai có năng lượng bình yên tạo cảm giác an toàn thì chúng khắc tiếp cận, còn không thì miễn.

Chơi với anh Tèo xong ngẫm vui tí mà phì cười vì thấy anh giống như một người bạn đồng hành lý tưởng: đẹp trai, điềm tĩnh, từ tốn, nhạy cảm, xử sự đàng hoàng, đơn giản rõ ràng, thích là thích mà không là không. Khi ở bên cạnh nhau không ai cần phải nói câu nào mà vẫn tôn trọng và hiểu ý nhau, không phán xét, chỉ việc quan sát các hoạt động của nhau là đã đủ thấy vui. Gặp nhau thấy thích rủ ăn thì ăn, rủ ôm thì ôm, không thích thì thôi không ép nhau, không đòi hỏi gây áp lực để bắt người khác phải làm theo ý mình, ai muốn được yên đừng-làm-phiền-tôi thì để cho nhau yên… Một mối quan hệ đã vượt qua mọi nhu cầu về trao đổi ngôn ngữ, kiểm soát, vật chất, thể xác…

Đấy. Mà ngẫm thêm tí nữa thì bất cứ mối quan hệ nào cũng nên thế này chứ chả phải trai gái gì, chứ không thì mất thời gian quá. Nhỉ.

Recently, there was a strange cat in my house. I was surprised the day he appeared because he kept walking straight towards me, then walking around the porch, then entering the bedroom as if this is his house. He is different from other strange cats that I have ever met because they are cautious, alert, sometimes sneaky, perhaps because they have encountered unhappy things in life. Me and my kids liked him very much and agreed to name him Teo as my son thought up. My son was very happy with this name and told me to go to school who asked if I would say “My own Teo is… bla bla”.

If the dog is called Man’s best friend, to me, the cat must be called Man’s smartest friend. Cats do not need to run after anyone and do not need anyone to follow them. They are really sensitive and have high self-esteem, they will approach anyone who has a peaceful energy that creates a sense of security, otherwise they will run.

After playing with Mr. Teo, I thought about him and laughed because he was like an ideal companion: handsome, calm, gentle, sensitive, well-behaved, simple minded and clear about what he likes or not. When being together, no one needs to say a word but still respect and understand each other, without judgment, just observing each other’s activities is enough to be happy. When we met, if we like to eat, then eat, want to hug, then hug, if we don’t like, no one force the other, no pressure on each other to do what you want, who wants to be alone please-do-not-disturb, then leave each other alone… A relationship that transcends all needs for exchange of language, control, material, sex…

But if you think about it a little more, any relationship should be like this, not just about men & women, otherwise it is waste of our time. Right?

Ham vui

Another session of Movement Choir workshop at CAB Hoian studio.

Bản tính ta vốn ham vui, thích tò mò cưỡi ngựa xem hoa thử mỗi thứ một chút, mà lại cứ phải rón ra rón rén, thì đời cho ta biết thế nào là rón rén.

Sau khi hứng đủ gạch đá búa rìu, ta quyết ham vui cho trọn vẹn, thì đời lại cho ta vui tới bến, còn đặt ta vào chỗ được trả tiền để mà vui. Đi làm vui hơn đi chơi, lại vẫn cưỡi ngựa xem hoa biết được thêm đủ trò mới mẻ, quên bẵng mất là đang đi làm cho đến khi nhận lương 💸

Chân Lý – The Ultimate Truth

(English below)

Tôi có một thói quen, khi nhìn một đối tượng nào đó để cân nhắc về tỷ lệ thẩm mỹ, tôi thường lùi lại một chút, nheo mắt lại một chút. Thói quen này được hình thành từ hồi còn đi học vẽ, tôi được dạy rằng khi nheo mắt lại thì hình ảnh sẽ mờ đi, lúc đó yếu tố nào mạnh nhất về mặt thị giác sẽ nổi lên rõ nhất, giúp cho việc sắp xếp bố cục được dễ dàng hơn, và việc lùi ra xa sẽ giúp mình nhìn được toàn bộ tổng thể của đối tượng được vẽ. Từ đó mình sẽ thấy được điều gì bất hợp lý trong toàn cảnh của bức vẽ. Nếu chỉ chăm chăm tập trung nhìn vào tiểu tiết thì khả năng cao khi hoàn thiện tác phẩm sẽ có sự bất cân đối về bố cục, tỷ lệ… trừ khi đó là do chủ ý. Đấy cũng là lý do khi vẽ thì việc trước tiên nên làm là cần phải phác thảo qua về bố cục tổng thể, dựng lên trước cái khung cho tác phẩm như xây nền móng và dựng khung nhà vậy.
Tôi đã từng cười một vài người bạn cùng lớp, khi bạn tập trung vẽ chi tiết mà sau đó nhìn lại, người mẫu lại mọc ra thành 6 ngón chân/ ngón tay. Ấy vậy mà chỉ một thời gian sau chính tôi cũng đã mắc phải lỗi này. Nguyên do cũng là vì quá chú tâm vào chi tiết mà bỏ quên việc nhìn lại tổng thể của đối tượng.
Chuyện nhân tình thế thái cũng vậy thôi. Nếu ai ai cũng chỉ chăm chú vào tiểu tiết mà không biết đường lùi ra xa mà xem lại bức tranh tổng thể của vấn đề, thì con người ta sẽ mãi vướng mắc vào cái niềm tin do chính mình dựng nên. Sự việc là thế nào nó hiển hiện ngay đó, mà khéo có khi lại bị suy diễn để mọc ra thêm vài “ngón chân ngón tay”. Và một khi tin vào cái gì thì họ sẽ cho rằng đó chính là chân lý, họ tin cái gì thì cái đó là Đúng, còn khác đi thì chắc chắn là Sai. Tất cả chỉ như những ông thầy bói mù xem voi, mỗi ông sờ soạng một bộ phận và khẳng định con voi chính xác như cái niềm tin của mình.
Khi có niềm tin nào đó rồi, người “bệnh” nhẹ thì may ra còn biết đường tôn trọng niềm tin khác của người khác. “Bệnh” đỡ nhẹ hơn chút chút thì tìm cách thuyết phục người khác tin theo niềm tin của mình. “Bệnh” nặng hơn, không thuyết phục được nhau bằng lời nói, thì có thể dùng vũ lực ai-cho-mày-không-tin-theo-tao, và rồi có thể dẫn đến kết quả gì gì nữa thì chưa biết…

Liệu có mấy ai nhận ra được rằng, Chân Lý cũng chỉ là cái lý có chân?

I have a habit, when looking at an object to consider aesthetic proportions, I often step back a little, narrowing my eyes a little. This habit was formed when I was studying to draw at university, I was taught that when I squint my eyes, the image will fade, then the strongest visual elements will emerge most clearly, helping to arrange the layout more easily, and stepping back would help me see the overall of the object being drawn. From there, I might see something unreasonable in the whole picture. If you only focus on looking at the details, there is a high chance that when finishing the work, there will be an imbalance in layout, proportions… unless it is intentional. That is also the reason why when you draw, the first thing you should do is to sketch out the overall layout, set up a frame for the work like building a foundation and framing a house.
I used to laugh at some of my classmates, when they focused on details of the sketches from the beginning and then looking back, the models had grown into 6 toes/ fingers. However, after a while, I also made this mistake. The reason was the same, we paid too much attention to details that we forgot to look at the whole drawing.
It is the same with perception. If everyone only focuses on the details but does not know how to step back and see the overview of the issue, they will forever be entangled in the belief they have built. Everythings exists like it is, but the illusion or assumption of the mind can deduce a few more “fingers” or “toes”. And once they believe in something, they will think that it is the truth, what they believe is True, otherwise it is definitely False. All are just like blind men touching the elephant, each one touched only a part and affirming that the elephant is exactly as his belief.
When someone is “infected” a certain belief, the “sick” person may be able to know how to respect other people’s beliefs. The “sicker” one will try to convince others to believe in his belief. And the more serious one, if he can’t convince the others with words, he may use force how-dare-you-not-follow-me, and then what can lead to other results is unknown…

How many people realize that Ultimate Truth is just a combination of the two words “Ultimate” and “Truth”?

Sound of TOuch

Sound installation combined with movement – When your bodies make sounds.

Sắp đặt âm thanh bởi Chinh Ba và Ned Nethercott – Hữu âm hoá những cú chạm giữa người với người, giữa người và đồ vật.

Thác bản

Chia sẻ của diễn giả Ngô Đức Chí về chương trình Điền dã và thực hành làm thác bản – thực hiện bởi CAB Read, bạn Hương phụ trách sản xuất:

“Thác bản là một kỹ thuật sao rập minh văn có lịch sử lâu đời và được sử dụng phổ biến ở các nước đồng văn (Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam, Hàn Quốc, Triều Tiên). Ngoài mục đích lưu trữ nội dung trên minh văn sang một chất liệu khác, đó là giấy, nó còn có một số ứng dụng trong các lĩnh vực như: thư họa – lấy văn tự và hoa văn để lâm mô (một dạng sao chép), hay các ứng dụng trong mỹ thuật đương đại…

Ở Việt Nam, công việc này được người Pháp quan tâm và thực hiện khá sớm, mà kết quả của nó là ấn phẩm đồ sộ “Tổng tập thác bản văn khắc Hán Nôm”, công việc này sau này được nhiều tổ chức và cá nhân tiếp tục thực hiện cho đến ngày nay. Thực tế chúng tôi biết rằng, trên thực địa nhiều bi ký đã mất, hoặc xuống cấp không thể hoặc gây nhiều khó khăn cho việc tiếp cận nội dung, mà lý do chính đa phần là do các cá nhân và tổ chức sở hữu văn khắc không ý thức được giá trị cũng như ý nghĩa của công việc bảo tồn. Và thực tế này vẫn còn tiếp diễn trong tương lai… Đó cũng là lý do chính thôi thúc chúng tôi thực hiện chuyên đề về Thác bản, với mong muốn mang đến cho độc giả cái nhìn tổng quát nhất về loại hình văn vật đặc biệt này, và các kỹ thuật cơ bản của việc rập văn bia.”

Diễn giả Ngô Đức Chí hướng dẫn thực hành làm Thác bản và biểu thị các điểm cơ bản như sắc độ, tương phản, cách kiểm soát mực…

Thác bản đầu tiên với sự thực hành chung của các học viên, và sản phẩm cuối cùng không phải là mục đích chính của buổi thực hành.

Movement choir

“Movement Choir were first conceived by Rudolf Laban, a dance theorist who studied and understood movement as personal choice inspired by the knowledge of our use of space, our engagement in relationship and the dynamics of our movement choices. The purpose of a Movement Choir is to experience the power and joy in community through dance; finding somatic empathy to one another through connection with ourselves in a collective spirit of shared movement.

We agreed to hold the Movement Choir – movement practice group – 2 sessions per week at CAB. We are looking for people who have the same passion for movement to create a Movement Choir group in Hoian. The group will work together regularly and may participate in future projects. Even if no one else joins us, we will still practice to keep the studio running and satisfy each person’s need for movement.

Personally, my perception is always “smarter” after each session related to body movement.

‘Movement Choir is not dance but creative processes and movement exploration. A movement choir’s main goal is for participants to touch and enhance their inner being. Focusing on the simplicity and beauty of the movement, as well as connecting with oneself and others. The union is formed around dance, not designed to perform to an audience but to perform for those participating. Movement choirs are very easily accessible within a community and are known to boost a sense of community morale, brightening moods, forming bonds and increasing the quality of life in an area.”

“Movement Choir không phải là múa mà là những quá trình sáng tạo và khám phá chuyển động. Chuyển động đó mang tính nhóm và tự do của nhóm nhưng vẫn giữ được cái riêng của cá nhân. Sự đồng bộ được hình thành thông qua điệu nhảy, nó không được thiết kế để trình diễn cho khán giả mà là dành cho những người tham gia. Movement Choir rất dễ tiếp cận trong cộng đồng và được biết đến với tác dụng thúc đẩy tinh thần cộng đồng, làm tâm trạng phấn chấn, hình thành sự kết nối và nâng cao chất lượng cuộc sống tại khu vực.”

At work

I was going to practice movement by myself at the studio where I worked, but suddenly a friend came to interact with me 🐈

I was holding an event in Hội An ancient town when a friend from Hà Nội passed by. And we had an improvised interaction.

Khảo sát mộ cổ

Một chuyến khảo sát Mộ cổ ở Hội An của team CAB Read để chuẩn bị cho chương trình NÔM NÀ – Tìm hiểu văn học Hán Nôm qua các di tích cổ.
“Thông qua việc nghiên cứu, tìm hiểu về loại hình di tích mộ cổ, diễn giả Ngô Đức Chí sẽ mang tới cho người tham dự các góc nhìn đa chiều hơn về một loại hình di tích: rằng, sự khác nhau của các loại hình mộ táng trong lịch sử là như thế nào? Quan niệm của người xưa về nơi an nghỉ ra sao? Có hay không thẩm mỹ trong loại hình di tích này? Các loại hình vật liệu, kiến trúc, phương thức biểu đạt trên các ngôi mộ cổ, hay đơn giản là cách người xưa lập bia mộ ra sao… qua chương trình này, người tham dự cũng sẽ có được cơ hội khám phá vùng đất hữu tình mà trước đây được xem như bìa rừng của Hội An.”

Trên đường lặn lội vào khu mộ cổ, cả đoàn duyên quá lại vô tình đi qua mảnh đất của nhà nghệ nhân hát Bài Chòi Nguyễn Đáng – người mà mình mới biết qua ảnh khi làm thiết kế sách cho lớp học dân ca – được nghe chú kể về quá khứ và tương lai sắp tới của mảnh đất nơi chú đang sống.

Rồi tiện đường lại kéo nhau qua studio của họa sỹ Jean Cabane ở Hội An, nghịch ngợm vẽ vời xong lại được tặng sách tranh mang về 🥰

Hê là hê hế hê

Từ bé đến lớn tôi chả hát bao giờ mà bây giờ tôi lại vào vai tổ chức lớp học hát bà con cô bác ạ. Tôi hay ngại chỗ đông người nên bấy lâu nay đi qua khu vực hát bài chòi ở phố cổ Hội An tôi hay né nhanh, mà lúc đó nghe họ hát cũng chẳng hiểu gì. Giờ có cơ hội tìm hiểu kỹ về Bài Chòi mới thấy nó hay, nó vui, nó duyên dáng như thế nào.

Nhân tiện tổ chức lớp học, người em gái ngành lại quay lại với nghề đồ họa sau 1 tỷ năm có lẻ, hì hụi vẽ minh họa và thiết kế các ấn phẩm cho lớp.

Rồi cứ mỗi cuối tuần lại được dịp ăn diện với bà ba, áo dài, xong tranh thủ học hát ké với bà con cô bác luôn 😄

Lớp học hát dân ca Quảng Nam – HÊ LÀ HÊ HẾ HÊ
9-10h sáng chủ nhật hàng tuần từ 31.10.2021 tại Le fe cafeteria
Tổ chức bởi CAB Read