Một ngày đẹp trời cuối tháng 4-2021, tôi ngồi mơ màng “Ước gì kiếp sau mình làm nghề gì đó để được đứng trên sân khấu”. Vừa mới nghĩ vậy thì tâm trí tôi chợt bừng tỉnh và tự tát cho nó một phát: “Tại sao lại phải là kiếp sau mà không là kiếp này, là ngay bây giờ?”. Khi nghĩ được như vậy thì tôi đã tự tìm kiếm cơ hội cho mình và “mở hàng” là cơ hội làm việc trong dự án múa đương đại với đạo diễn quốc tế. Rồi tôi bước chân vào công việc mà ở đó tôi được làm quen giao lưu với cộng đồng làm nghệ thuật, tiếp cận thêm về văn hóa, được thực hành chung và học hỏi chuyên môn từ các bạn. Tôi cũng quay lại thực hành vẽ tranh sau bao nhiêu năm dừng cọ để làm công việc thiết kế trên máy tính. Tôi như cá gặp nước khi được gặp những nghệ sỹ với nhiều chuyên môn khác nhau – những người sống trung thực với chính họ, chỉ tập trung vào việc của mình, không mang định kiến phán xét, không bận tâm chuyện cá nhân người khác, không có vấn đề gì với sự khác biệt, với các quan điểm trái chiều, với cơ thể con người… Và đến thời điểm này – 1 năm sau khi có suy nghĩ trên – tôi vừa kết thúc suất diễn đầu tiên của vở kịch phi lý diễn tại phố cổ Hội An.
Tôi đến với sân khấu không phải để gây chú ý, không phải để nổi tiếng mà vì tôi muốn được có những trải nghiệm ngược lại với lối sống trong vỏ bọc của mình trong hơn 30 năm trước. Sân khấu là nơi tôi kiểm tra lại chính mình – nơi tôi đối diện với những nỗi sợ và rào cản của bản thân. Liệu tôi có còn sợ thể hiện mình, tôi còn những rào cản gì để hạn chế sáng tạo, điều gì khiến tôi không dám thả lỏng để hết mình…?
Tôi không được ưu đãi một cơ thể mềm dẻo phù hợp với chuyển động múa chuyên nghiệp, tôi không có kinh nghiệm diễn xuất và hóa thân vào các nhân vật khác nhau, tôi chưa trang bị đủ kiến thức để đi xa hơn trong nghệ thuật… Tôi là người biết rất rõ các hạn chế của mình và không hề né tránh nó, nhưng làm gì với những hạn chế đó và phát huy thế mạnh của mình mới là điều tôi quan tâm nhất. Cuối buổi kịch chúng tôi nhận được nhiều lời khen ngợi của khán giả, tôi rất vui vì mọi người thích những gì chúng tôi làm. Nhưng những lời phê bình về chuyên môn mới là điều tôi cần để “scan” lại bản thân.
Tôi không cần được gọi là nghệ sỹ, họa sỹ hay diễn viên kịch, diễn viên múa, … Trong lời giới thiệu về các diễn viên của vở kịch, đạo diễn Chinh Ba đã định viết về tôi là “Cô vẫn đang trên hành trình đi tìm bản dạng nghệ sỹ của mình.” Nhưng tôi không tìm kiếm điều gì cả. Tôi chỉ muốn tiếp tục học hỏi, tìm hiểu và thực hành thêm về lĩnh vực nghệ thuật chừng nào tôi còn quan tâm đến nó mà thôi.

1.5.2022
e thích ảnh này quá, ôi cô tiểu thư đài các con quan