(English below)
Tôi có một thói quen, khi nhìn một đối tượng nào đó để cân nhắc về tỷ lệ thẩm mỹ, tôi thường lùi lại một chút, nheo mắt lại một chút. Thói quen này được hình thành từ hồi còn đi học vẽ, tôi được dạy rằng khi nheo mắt lại thì hình ảnh sẽ mờ đi, lúc đó yếu tố nào mạnh nhất về mặt thị giác sẽ nổi lên rõ nhất, giúp cho việc sắp xếp bố cục được dễ dàng hơn, và việc lùi ra xa sẽ giúp mình nhìn được toàn bộ tổng thể của đối tượng được vẽ. Từ đó mình sẽ thấy được điều gì bất hợp lý trong toàn cảnh của bức vẽ. Nếu chỉ chăm chăm tập trung nhìn vào tiểu tiết thì khả năng cao khi hoàn thiện tác phẩm sẽ có sự bất cân đối về bố cục, tỷ lệ… trừ khi đó là do chủ ý. Đấy cũng là lý do khi vẽ thì việc trước tiên nên làm là cần phải phác thảo qua về bố cục tổng thể, dựng lên trước cái khung cho tác phẩm như xây nền móng và dựng khung nhà vậy.
Tôi đã từng cười một vài người bạn cùng lớp, khi bạn tập trung vẽ chi tiết mà sau đó nhìn lại, người mẫu lại mọc ra thành 6 ngón chân/ ngón tay. Ấy vậy mà chỉ một thời gian sau chính tôi cũng đã mắc phải lỗi này. Nguyên do cũng là vì quá chú tâm vào chi tiết mà bỏ quên việc nhìn lại tổng thể của đối tượng.
Chuyện nhân tình thế thái cũng vậy thôi. Nếu ai ai cũng chỉ chăm chú vào tiểu tiết mà không biết đường lùi ra xa mà xem lại bức tranh tổng thể của vấn đề, thì con người ta sẽ mãi vướng mắc vào cái niềm tin do chính mình dựng nên. Sự việc là thế nào nó hiển hiện ngay đó, mà khéo có khi lại bị suy diễn để mọc ra thêm vài “ngón chân ngón tay”. Và một khi tin vào cái gì thì họ sẽ cho rằng đó chính là chân lý, họ tin cái gì thì cái đó là Đúng, còn khác đi thì chắc chắn là Sai. Tất cả chỉ như những ông thầy bói mù xem voi, mỗi ông sờ soạng một bộ phận và khẳng định con voi chính xác như cái niềm tin của mình.
Khi có niềm tin nào đó rồi, người “bệnh” nhẹ thì may ra còn biết đường tôn trọng niềm tin khác của người khác. “Bệnh” đỡ nhẹ hơn chút chút thì tìm cách thuyết phục người khác tin theo niềm tin của mình. “Bệnh” nặng hơn, không thuyết phục được nhau bằng lời nói, thì có thể dùng vũ lực ai-cho-mày-không-tin-theo-tao, và rồi có thể dẫn đến kết quả gì gì nữa thì chưa biết…
Liệu có mấy ai nhận ra được rằng, Chân Lý cũng chỉ là cái lý có chân?

I have a habit, when looking at an object to consider aesthetic proportions, I often step back a little, narrowing my eyes a little. This habit was formed when I was studying to draw at university, I was taught that when I squint my eyes, the image will fade, then the strongest visual elements will emerge most clearly, helping to arrange the layout more easily, and stepping back would help me see the overall of the object being drawn. From there, I might see something unreasonable in the whole picture. If you only focus on looking at the details, there is a high chance that when finishing the work, there will be an imbalance in layout, proportions… unless it is intentional. That is also the reason why when you draw, the first thing you should do is to sketch out the overall layout, set up a frame for the work like building a foundation and framing a house.
I used to laugh at some of my classmates, when they focused on details of the sketches from the beginning and then looking back, the models had grown into 6 toes/ fingers. However, after a while, I also made this mistake. The reason was the same, we paid too much attention to details that we forgot to look at the whole drawing.
It is the same with perception. If everyone only focuses on the details but does not know how to step back and see the overview of the issue, they will forever be entangled in the belief they have built. Everythings exists like it is, but the illusion or assumption of the mind can deduce a few more “fingers” or “toes”. And once they believe in something, they will think that it is the truth, what they believe is True, otherwise it is definitely False. All are just like blind men touching the elephant, each one touched only a part and affirming that the elephant is exactly as his belief.
When someone is “infected” a certain belief, the “sick” person may be able to know how to respect other people’s beliefs. The “sicker” one will try to convince others to believe in his belief. And the more serious one, if he can’t convince the others with words, he may use force how-dare-you-not-follow-me, and then what can lead to other results is unknown…
How many people realize that Ultimate Truth is just a combination of the two words “Ultimate” and “Truth”?